thỏa mãn anh trai cùng em dâu đáng đồng tiền, không cần nói nhiều, mỗi ngày anh trai chịch thư ký dâm dục ta biết xưa nay ngươi không đam mê nữ sắc, vì vậy ta cũng không ép ngươi. Hãy mau trở về động của ngươi, chỉ đạo đám đệ tử canh giữ lũ con tin kia cẩn thận cho ta. – Nhưng… Luyện chủ? – SAO… NGƯƠI DÁM CÃI LỜI TA? Nhìn ánh mắt trợn ngược và có phần tức giận của Hắc Vô Tâm, Thường Tiễn không dám cãi lời, bất lực thở dài, rời khỏi sơn động, lực bất tòng tâm, không có cách nào cứu hai người họ. Bóng y khuất sau cửa động, Hắc Vô Tâm liền quát lên: – Hứ, chỉ giỏi làm người khác mất