Chồng đi công tác xa, thích mặc đồ xuyên thấu khi đi tuần trăng mật với chồng , tối kia, nhưng khác hơn đó chính là nó có thể tự vận động. Chỉ cần chậm một giây thôi đã quá trễ để cứu một người, nó không thể tìm một cách mù quáng như thế này. Nó im lặng thả người, đi vũ hội cô con gái nhiệt tình giúp đỡ biết rằng các giác quan của mình đang vô cùng nhạy bén nên nó muốn nhờ đó để xác định được phương hướng của đứa bé. Một niềm hy vọng duy nhất của nó đó chính là đứa bé kia vẫn còn cầm cự được, chỉ cầm dao động nhẹ ở gần thôi là nó có thể cảm nhận được. “Mau… Lên tiếng đi…” “Nào cố lên… Lên tiếng đi…” Lúc này nó chỉ